Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Tản mạn một ngày thu!

Cuộc sống sẽ ra sao nếu không có âm nhạc, mỗi khi buồn hay vui mình đều nghe nhạc. Mình vẫn nhớ hồi còn là sinh viên anh trai mình mua được một cái đầu đĩa CD, chỉ là CD thôi mà sao yêu nó thế chứ, tối đến trước khi đi ngủ mình thường nghe Saxophone hoặc ghi ta cổ điển và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Rồi mình lấy chồng, những thiên thần bé nhỏ chào đời, gu âm nhạc cũng thay đổi, nào là Xuân mai, Xuân nghi...nào là "cháu yêu bà" "mẹ yêu không nào" "con cò bé bé"...Tự nhiên mình thuộc mấy chục bài hát thiếu nhi...hehehe...Cái này gọi là hoàn cảnh thay đổi thì ta thay đổi...

Hôm nay mình thấy nhớ quay quắt cái thời sinh viên thế và mình thèm được chìm vào giấc ngủ trong tiếng kèn saxophone da diết ấy...

Mùa thu cứ làm ta mãi hoài cổ về những ngày xa xưa ấy, về tuổi thơ chạy nhảy trên đồng cỏ, về tuổi thơ những đêm sáng trăng cả làng ra sông gánh nước và tắm giặt, về những ngày hè được bố mẹ cho đi chăn trâu trong rừng cả ngày đến lúc về môi đứa nào cũng tím lịm vì tranh nhau ăn những quả sim chín mọng. Hồi ấy cả làng rủ nhau đi thả trâu trong rừng, đi cả ngày nên phải đem theo cơm nắm, khát thì uống nước suối, rồi lũ trẻ chăn trâu nghịch ngợm như ma quỷ ấy - đào trộm củ đậu,đào trộm sắn rồi vùi trong đống than hồng đến lúc sắn thơm lừng, bở tung ra thì tranh nhau ăn, đấy tuổi thơ của mình đấy, có ai ghen tị không nào!!!

suongque

Mình vẫn nhớ, những năm tuổi thơ của mình, cả làng thiếu đói, thậm chí cả nước đói ấy chứ, quê mình còn trồng được ngô khoai sắn, nên ngô khoai sắn ăn cả năm, ăn nhiều ngán lắm nên chả thấy nó ngon gì cả...bây giờ nhiều lúc thấy thèm quay quắt những món đồng quê ấy, củ khoai vùi trong bếp than hồng, vỏ cháy mùi mật khoai thơm lừng..thơm lắm...

Quê mình đẹp lắm, có sông có núi, có đồng lúa xanh rì, bãi ngô non xanh, ngày xưa còn có rừng nữa nhưng giờ không còn...ở quê mình trẻ chăn trâu không đứa nào là không bết bơi cả. Sông mã mùa nước lặng thì trong veo lững lững lờ, bãi tắm sông là một bãi cát sỏi trải dài...mùa nước lũ thì con sông ngầu lên dữ dội, ngày ấy nước lũ về là nhà nào cũng ra sông vớt củi dùng cả năm nên hầu như mọi nhà nấu bếp củi chứ không phải đun bằng dạ như nhiều nơi khác ở đồng bằng bắc bộ...củi khô cháy lâu và đượm lắm...

Quê mình còn có triền đê xanh mát, mỗi tối đám thanh niên nam nữ trong làng ra đây hẹn hò, cũng không biết có bao nhiêu đôi vợ chồng đã nên duyên nhờ triền đê ấy nữa!!

1312341393_mualuachin

Ngày mùa ở quê xưa thì vất vả lắm chứ không nhàn như bây giờ. Mùa gặt là mùa vất vả nhất, gặt rồi đon từng đon lúa bằng nắm tay, gánh lên xe trở về nhà rồi đạp guồng tuốt từng đon lúa, phơi lúa phơi rơm, rồi mùi rơm, mùi lúa mới quện vào không khí đặc quánh thơm nồng...

nuibavi-binhan

Mùa cấy tháng 6 cả làng phải đi từ 4-5 giờ sáng đến tầm 7-8 giờ thì nóng không chịu nổi nữa. Mẹ vẫn kể hồi bé chị gái mình cũng đi cấy theo mẹ, vì đi sớm quá nên chị nằm ở trên bờ đánh một giấc dài thì trời mới sáng.

Không biết có phải vì vất vả quá mà giờ mẹ nhiều bệnh và yếu lắm. Thương mẹ vất vả nuôi 4 con ăn học nên người. Cầu mong mẹ bớt bệnh và khỏe mạnh lên để sống bên đàn con cháu - gia tài cuối đời của bố mẹ nhỉ. Gia tài cũng kha khá đấy chứ, giờ ông bà đã có 7 đứa cháu nội ngoại - 4 trai 3 gái, nếu tập trung lại hết thì cũng vài mâm đấy ông bà nhỉ.

Lâu lắm rồi không về thăm quê mình, giờ cũng nhiều thay đổi rồi nhỉ. Lấy chồng xa quê và bố mẹ cũng ở ngoài HN nên cũng ít lý do để về quê. Các cháu cũng chưa được một lần thăm quê ngoại, có lẽ tết này Bống và Leo sẽ được tận mắt thấy sông, thấy núi, thấy cánh đồng bát ngát, thấy bãi ngô xanh rì nơi nuôi nấng tuổi thơ của mẹ các con nhỉ!! hẹn một ngày Vĩnh Lộc nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét