Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Noel 2011

Thực sự là rất bận, cắm môtơ vào ít để cho kịp cv, cuối năm việc dồn vào, phát sinh đủ thứ linh tinh, báo cáo báo cầy haizzz...rất mệt nên cũng sẽ là một entry kiệm lời.

Noel năm nay Bống và Lê ô cũng được đi chơi nhiều, đi chơi hội blog HN, đi chơi với bố mẹ...nhưng năm nay Bống không còn tin là có ông già Noel nữa...Hôm đi với hội blog HN khi Santa xuất hiện Bống bảo mẹ ơi lại đóng giả ông già noel kìa...hihi...nhưng vẫn nháo nhác tìm quà...Thứ 6 đi học về nói thế này..chán ơi là chán ông già noel là bác bảo vệ, làm gì có ông già noel



Ảnh đi noel với hội blog HN



Photobucket



Photobucket



IMG_0417



IMG_0401


Tự lập nhá


IMG_0399



IMG_0397


Èo ui, mắt kinh quá

IMG_0400



IMG_0403



IMG_0401


Anh Bi

IMG_0408


Nhận được quà của Santa là chui vào xó này thôi, chả cần để í tới ai nữa...


IMG_0429


Cảm ơn BTC đã cho các con một mùa noel ấm áp!


Photobucket


Noel trường Leo

IMG_0461


Với cô Thu

IMG_0481



IMG_0482



IMG_0483



IMG_0484


Chân zung "Thiếu răng Lê ô"

IMG_0486



IMG_0488



IMG_0493



IMG_0495



IMG_0497



IMG_0499


Đang ăn, thấy mẹ chụp ảnh nên cười nham nhở, mặt mũi nhem nhuốc hehehe...

IMG_0514



IMG_0524



IMG_0537



IMG_0538



IMG_0542



IMG_0567



IMG_0566



IMG_0582



IMG_0589


Chốt hạ bằng màn biểu diễn "tự mặc quần", nhớn roài, đòi đọc lập: tự xúc ăn, mặc quần, đi tất, đi găng tay, bùn cười nhất là xỏ được 2 cái găng tay vào cười như địa chủ được mùa rồi đi khoe hết với mọi người...

IMG_0603

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Báo cáo tình hình

Mẹ bận một phần, một phần vì tâm trạng cứ down quá nên chả báo cáo tình hình của 2 bạn. Hôm nay mẹ cũng chỉ ngắn gọn vài dòng thôi nhé: Leo thì trộm vía đi học ngoan rồi, không khóc nhè thậm chí còn đòi chơi cầu trượt mỗi lần mẹ đến đón cho dù mẹ đã đón muộn lắm rồi, lớp chỉ còn một 2 bạn thôi. Nhiều lúc thấy tội nghiệp bạn ghê, trời rét mướt như vầy, nhà không có điều kiện nên sáng ra cả nhà vật lộn, bố thì đưa Bống đi trước, mẹ đưa Leo đi sau, một người lớn một trẻ con và một cái 2 bánh. Tối về mẹ đón 2 chị em! Về đến nhà có khi 6h, khi thì 6h30 thậm chí 7h-7h30, đánh vật với nhau vài tiếng lại đến giờ đi ngủ và dòng đời cứ thế trôi..hị hị hị... Đợt leo đi học được 3 ngày đau mắt, rồi viêm phế quản, rồi đi ngoài, hết đi ngoài lại ho, hết ho lại đi ngoài...có lẽ mẹ không thể stress hơn cho đến khi mẹ cho chàng uống thuốc của cụ Lang Cách, trộm vía tỷ lần là chàng đỡ ốm hơn. Rút kinh nghiệm các lần đi ngoài toàn 5-7 ngày mới đỡ, con mệt mẹ mệt nên không nghe lời bs là "khi con đi ngoài nên không nên cầm lại mà chỉ bù nước và chăm sóc" mẹ cầm cho con bằng cây hoa mọc dại ở ngoài đường ấy, theo kinh nghiệm của các mẹ ở Sơn La. Cây này mọc rất nhiều ở đường đại lộ Thăng Long mùa này cây khô hết nên rất khó kiếm, may mắn lắm mẹ mới tìm được một cây chưa khô mang về giã ra hòa lấy một ít nước rồi cho mật ông vào uống 3 lần thì khỏi, con sau đó cũng không bị táo bón hay tắc ruột gì cả...Nhớ hồi anh Bo mới sinh, vừa đi hết phân su thì bị kiết lị, bác sĩ cũng chịu, bà ngoại ở Sơn la xuống tìm cây hoa này cho uống 3 lần thì khỏi...BS còn nói "gia đình tự chịu trách nhiệm đấy"! phùzz..Nhưng mà cái hoa này đắng kinh dị, mùi còn gây nữa, rất khó uống...Hôm nào đến mùa mẹ cháu chụp ảnh pốt cho bà con xem nha. Cây này hoa giống hoa baby, rất dễ nhận biết... Bà nội xót cháu nên lại lên trông, bố nản còn bảo cho về quê với ông bà nội, mình có cảm giác nghẹn lòng lắm, tại mình vụng về hay vì gì đi nữa...Nhưng...nhưng nhé...không bao giờ mẹ dời xa con và con vẫn phải đi học...hoặc nếu không thì bà nội lên trông hoặc thuê người giúp... Sau 2 tháng đi học đến bây giờ thì lại phải trộm vía tỷ tỷ lần là con đi học ngoan, ăn ngoan và có những tiến bộ vượt bậc: từ việc output tự nhiên ra quần thì bây giờ rất hiếm khi mới bị một cái quần ướt trong ngày, đã biết đếm từ 1-10, nhận biết được thêm rất nhiều con vật, phương tiện giao thông đặc biệt thích xe lu, cần cẩu, máy xúc, xe bus..Chơi cầu trượt thành thạo và không chịu về mỗi khi mẹ đến đón.... Sáng hôm qua bạn í đòi đánh răng mà mẹ tìm mãi không thấy cái bàn chải của chàng đâu thế là chàng khóc lóc thảm thiết...trên đường đi mẹ mới thỏ thẻ rằng: Leo ơi "ạ", nãy mẹ không tìm thấy bàn chải đánh răng của con tối mẹ mua cái mới cho con nhé "ạ", con đi học ngoan nhé "ạ", tối về mẹ cho ăn chuối "ạ" (bạn í thik ăn chuối)....mẹ cứ nói xong một câu là bạn í lại "ạ" ...yêu đến chết đi thôi... Tối qua đến giờ đi ngủ, chàng lại leo lên ngồi vào bàn học của chị ngồi e a, hát nhé, hát chẳng nên lời đâu, chỉ có giai điệu thôi, cứ vừa hát vừa sắp bút rồi lại lấy bút gạch xóa lung tung vào giấy... mẹ bảo Leo ơi đi ngủ...chàng hất hàm trả lời mẹ ...Học....bố gọi lại điệp khúc như thế...nếu không cưỡng ép đi ngủ thì không biết đến bao giờ chàng mới chịu ngủ...sáng ra gọi mãi ko dậy í...Sáng nay bế chàng xuống dưới đặt chàng ngồi, chàng liền kềnh xuống mắt nhắm tịt, mẹ thấy thế trêu eo ơi ngủ đến bao giờ..mắt vẫn nhắm và trả nhời mẹ sáng (í lá sáng chói mắt nên phải nhắm mắt lại) ôi đến chết với zai... Về chị Bống thì vẫn với những phát ngôn gây gốc đại loại như bố có tin nhắn Bống liền bảo: "tin nhắn của bồ đấy" hé hé... Đang hoang mang vì con gái sắp vào lớp 1, chưa biết dạy con thế nào, có nên cho con đi luyện chữ trước không...bla bla...thì vào một buổi tối, cô nàng vớ được quyển sách Tiếng Việt lớp 1, nàng giở sách ra đánh vần từng chứ rồi đọc đến 1/3 quyển thì chán...như vậy những từ đơn giản là cô nàng đọc được roài...mẹ sướng âm ỉ đến tận bây giờ... Ôi số mẹ thật là may mắn, nhưng mẹ vẫn lo, lo vì ở trên lớp cô giáo vẫn nói con rất là nhát, rụt rè, toàn bị bạn bắt nạt, ở nhà thì đanh đá vô đối luôn...haizz.. Có lẽ vài dòng của mẹ hơi dài nhỉ, còn nhiều chuyện những cứ bẵng qua lại quên mất...

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Ốm

Hôm qua, ăn cơm trưa xong đầu mình đau như búa bổ, lâu rồi mình mới lại bị đau đầu kiểu này. Mình qua đón con, mua đồ thắp hương rồi về nhà nấu cơm. Cố lắm mà đầu vẫn đau, đau không chịu được í, nhất là lúc nấu cháo cho Leo ăn, cảm giác mình có thể xỉu tại chỗ được, nhưng mà mình chưa cho con ăn mà, tự nhủ mình phải cố lên.

Chông đi thắp hương, mình cố cho con ăn, trộm vía sao hôm nay con ăn ngon lanh, chỉ mấy miếng đầu quay mặt đi thôi, chỉ còn một ít cháo nữa nhưng mình không cố được nữa rồi, người choáng váng, lao đao và nôn thốc nôn tháo ra toàn nước vì chưa có gì trong bụng. Thế là nằm bẹp.


Mình có dấu hiệu của Bệnh tiền đình, mẹ và chị gái cũng bị bệnh này, không lẽ mình cũng bị giống thế sao??

Từ khi có Leo, mình không còn coi thường sức khỏe của bản thân nữa. Người ta bảo qua tuổi 30 thì sức khỏe xuống dốc nhanh lắm. Đối với bản thân mình thì đúng là như thế, đau lưng cấp này, tiền đình này, tự thấy sức khỏe của mình kém hẳn đi..

Hôm đau lưng quá, chồng dẫn tới gặp anh bác sĩ cơ quan chồng, anh ấy bảo cách tốt nhất là em tập Yoga.

Yoga mình thích và định đi tập từ lâu rồi nhưng không quyết tâm, đến giờ chả còn thời gian nữa. Sáng đưa con đi học, chiều đón con về nấu nướng giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa cho con ăn là hết ngày.

Mình ốm, mọi thứ cũng khác, Leo tự nhiên ngoan ngoãn lạ thường, mọi khi mẹ đi đâu con cũng bám theo như cái đuôi, lúc nào cũng dính chặt với mẹ như keo 502, rồi khóc lóc đòi bế, đòi chơi cùng...Mẹ bảo với chàng rằng mẹ bị đau đầu, Leo có thương mẹ không, chàng phóng khoắng vòng tay ôm hôn mẹ và còn xoa đầu cho mẹ nữa chứ...chỉ quanh quẩn bên mẹ mà không bắt bế, lại còn đút bim bim cho mẹ ăn nữa chứ, đến lúc hết chàng liền bảo xin xin, xin bóng phải mất một phút sau mẹ mới hiểu là xin bim bim của Bống.  Một giờ trước khi đi ngủ, chàng chỉ nằm bên cạnh mẹ và tự ngủ lúc nào không hay...

Còn Bống thì vỗ về mẹ, mẹ ơi mẹ đau lắm à, thôi mẹ cố ngủ đi, ngủ được là sẽ hết đau mẹ ạ!!

Mẹ ốm được 2 tình yêu chăm chút thế này cảm động quá, cũng bõ công chăm sóc, nuôi nấng nhở nhở nhở...

Có ai kia cũng làm mẹ muốn ốm nhiều nhiều hehehe...Này nhé, rửa đít cho Leo nhé, rửa bát, don dẹp lau chùi nhà cửa, giặt 2 chậu quần áo nhé, còn nữa cho Bống ăn và uống thuốc, giục Bống có bài tập không thì làm đi...sáng ra nhà cửa rõ là tinh tươm...thế thì cũng bõ cái công ốm...hehehe...

Thôi thì có những lúc ốm đau hoạn nạn thế này mới thấy họ vẫn còn thương yêu mình lắm, xót xa cho mình lắm chứ bộ..hehe..





Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Xua tan phiền muộn!

Thời gian qua mình có nhiều chuyện không vui rồi thêm những khó khăn vất vả khi phải gồng mình lên để chu toàn mọi việc trong gia đình. Đôi khi mình thấy vất vả quá nhưng rồi mình lại thấy cuộc sống tuy có vất vả nhưng mình chủ động được mọi việc và nhất là tinh thần được thoải mái.

Nhiều lúc mình vẫn không thể kềm chế được cái bản ngã của mình. Rồi cả chuyện mình giận chồng mà lại đi quát mắng các con để Bống phải thốt lên rằng Mẹ là trẻ con à, chỉ có trẻ con mới nói linh tinh như thế thôi

Có những chuyện làm mình ấm ức mãi bao năm và có lẽ mình đã bị tổn thương thật sự. Điều đó làm mình tự ti ghê gớm, lúc nào mình cũng cảm thấy chán nản, thất vọng về chính bản thân mình. Có lẽ người gây ra những tổn thương này là người tốt nhất có thể chữa lành nó mà thôi. Và rõ ràng người đó thật sự quan trọng và có tầm ảnh hưởng tới mình thế nào rồi, mình có phải thoát ra nó không và làm thế nào để thoát ra được nó, nếu chìm đắm trong đó thì mình mãi mãi chỉ là cái bóng mờ ảo phải không??

Vẫn là câu hỏi bỏ ngỏ nhưng thôi kệ. Mọi muộn phiền rồi cũng tan mau thôi.

Ngoài kia mỗi tối trên đường đưa 2 tình yêu về nhà mình vẫn thấy thoảng mùi hoa sữa, cái se lạnh nao lòng...ôi mùa thu...mùa tôi đã sinh ra...sao mà yêu đến thế...

 


Tháng Mười lơ đãng

Cửa sổ nhà bên, ai thắp nến hồng cho ta nhớ bạn

Chạm tay vào sinh nhật

Của một nụ cười xa cũ phía chơi vơi…



Vồi vội ngày trôi…

                         xui tháng Mười chưa cười đã tối

Tan ca chiều ngọn gió ướt chông chênh



Thành phố nằm nghiêng cong queo những ảo hình

Kỷ niệm nằm nghiêng mơ người đánh thức

Trăng ngủ quên bên thềm hoa sữa rụng

Nhớ bàn tay đan ấm tháng năm gầy




Tháng Mười mỏng mảnh hạnh phúc tựa mây

Mơ hồ nhẹ tênh, mong manh dễ vỡ

Như gió vò lá khô đau giòn mái phố

Ai hong tình rao bán cạn ngày yêu?



Người ra đi vào một buổi chiều

Tháng Mười chạy theo…

                                    níu bước chân xiêu

                                                                     quàng thêm lời hẹn

Dẫu như vó ngựa non cao hay theo cánh buồm xuôi dòng phía biển

Đừng quên thành phố tháng Mười thả gió nhớ run đêm

 Thắp nến nơi này – soi nụ cười hồng nơi  ấy bình yên…


Thơ LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Sự kiện chàng đi học và chào đón bà Mekel!

Có nhiều sự kiện làm mẹ không tha thẩn internet không được! mà Yến nói đúng đặt mục tiêu để làm gì vì nghe có vẻ nặng nề quá. Mọi việc đang ổn dần! Bắt đầu từ hôm nay Leo chính thức đi bộ đội, thông tin về chàng rất khả quan, chỉ khóc một lúc sau đó ăn thun thút hết bát cháo rồi xỏ dép ra tập thể dục, nhạc nổi lên là chàng cũng nhún nhảy....trộm vía tỷ lần chàng!!!! Hy vọng là chàng thích đi học

Sự kiện đáng kể nữa là hôm qua Nhà máy của bố được Thủ tướng Đức Angela Merkel tham dự cắt băng khánh thành, cả hai bố con được bắt tay bà Merkel nhưng chả có cái ảnh nào làm bằng chứng, có chăng thì nó nằm ở máy ảnh của các phóng viên, nhà báo. Các chiên gia chụp ảnh của Cty bố cũng không chen nổi vì cái bà thủ tướng đấy bị quây kín, nào là vệ sỹ, nào là phóng viên mà họ to cao, súng ống hoành tráng quá, thôi thì cũng đành bó tay đứng nhìn vậy chứ biết làm sao!! 


Mà cũng có là gì đâu chứ, làm mình xót con gần chít. Trời thì nắng nóng, oi bức, cả hội trường to được 4 cái quạt, người lớn còn chịu được chứ trẻ con chịu sao nổi không kể còn bắt các cháu phải mặc áo thu đông dài tay của BBraun nữa chứ 
.

Chị Phương Anh - 8 tuổi, con của chị Kế toán trưởng lên tặng hoa bà Merkel "wellcom to B.Braun Việt Nam" Bống hãy tự tin như chị Phương Anh nhé!


Bống đứng đầu hàng trước cả mấy anh chị này mà không lọt vào tầm ngắm của phóng viên.


Bống 5 tuổi, bé nhất trong nhóm và cũng vì còn bé nên cũng chưa hiểu hết được giá trị của việc được bắt tay người đàn bà quyền lực nhất thế giới có ý nghĩa như thế nào. Giá như có cái ảnh để sau này lớn lên cho chị ấy xem nhỉ.

Anh ấy cầm chai nước hị hị...khi bà Merkel vào thăm khu sản xuất và kho tàng anh ấy cũng được bắt tay và nói chuyện với bà ấy, thế nhưng cũng chả có cái ảnh nào ạ.

IMG_0936

Chỉ có anh ấy là tiếc vì không có ảnh thôi, chứ còn chị Bống thì chả cần biết đón ai, vì là ai đi chăng nữa thì chị ấy cũng không chịu được nắng nóng và mình cũng thấy ân hận vì cứ khăng khăng với anh ấy là cho con đi để bạo dạn hơn.

Chị ấy phụng phịu suốt vì nóng này

IMG_0939

IMG_0932

Toàn bỏ vị trí chạy lung tung này!

IMG_0925

IMG_0940

Cũng phải cố mà cười này

IMG_0941
/

IMG_0942
/
Đứng đầu thế này mà không có cái ảnh nào chứ lị! chán. Chị cũng hê lô ông tây ra trò.

IMG_0953
/

IMG_0968
/
Vào nhà rùi, mát rùi mới nở được nụ cười tươi tươi..
IMG_0972
/

IMG_0974
IMG_0978
/

IMG_0980
/

IMG_0992
/

Cười tươi xinh thế này mà bác Liên phòng mẹ còn bảo ở ngoài trông xinh và lớn hơn làm mẹ nở hết cả khứu giác!!
IMG_0976

IMG_1007
/

IMG_1009
/

IMG_1015
/

IMG_1017
/
Quyết không uống nước vì sợ trôi hết son môi 
, đến lúc khát quá vớ được ly coca là nốc hết.
IMG_1032
 

ăn búp phê xong thì về thôi. Mẹ đi theo làm bảo mẫu cũng muốn mệt đứt hơi, chả muốn chụp choẹt gì nữa mặc dù nhà máy bố nhiều chỗ view đẹp lắm.

IMG_1037

Còn đây là ảnh lúc mới đến còn tươi vui, về sau mẹ chụp ảnh cho thì cáu mẹ mẹ chụp làm gì mà chụp suốt thế
IMG_0914
/

IMG_0915
/

IMG_0917
/

IMG_0911
/

IMG_0910
/

IMG_0907

Sau sự kiện này mẹ hỏi Bống: con cảm thấy thế nào khi đi vẫy cờ đón bà Thủ tướng Merke?Con thấy thật là đã mắt, bố sướng thế có những 2 công ty mà chỗ nào cũng đẹp cũng hoành tráng