Thời gian qua mình có nhiều chuyện không vui rồi thêm những khó khăn vất vả khi phải gồng mình lên để chu toàn mọi việc trong gia đình. Đôi khi mình thấy vất vả quá nhưng rồi mình lại thấy cuộc sống tuy có vất vả nhưng mình chủ động được mọi việc và nhất là tinh thần được thoải mái.
Nhiều lúc mình vẫn không thể kềm chế được cái bản ngã của mình. Rồi cả chuyện mình giận chồng mà lại đi quát mắng các con để Bống phải thốt lên rằng Mẹ là trẻ con à, chỉ có trẻ con mới nói linh tinh như thế thôi
Có những chuyện làm mình ấm ức mãi bao năm và có lẽ mình đã bị tổn thương thật sự. Điều đó làm mình tự ti ghê gớm, lúc nào mình cũng cảm thấy chán nản, thất vọng về chính bản thân mình. Có lẽ người gây ra những tổn thương này là người tốt nhất có thể chữa lành nó mà thôi. Và rõ ràng người đó thật sự quan trọng và có tầm ảnh hưởng tới mình thế nào rồi, mình có phải thoát ra nó không và làm thế nào để thoát ra được nó, nếu chìm đắm trong đó thì mình mãi mãi chỉ là cái bóng mờ ảo phải không??
Vẫn là câu hỏi bỏ ngỏ nhưng thôi kệ. Mọi muộn phiền rồi cũng tan mau thôi.
Ngoài kia mỗi tối trên đường đưa 2 tình yêu về nhà mình vẫn thấy thoảng mùi hoa sữa, cái se lạnh nao lòng...ôi mùa thu...mùa tôi đã sinh ra...sao mà yêu đến thế...
Tháng Mười lơ đãng
Cửa sổ nhà bên, ai thắp nến hồng cho ta nhớ bạn
Chạm tay vào sinh nhật
Của một nụ cười xa cũ phía chơi vơi…
Vồi vội ngày trôi…
xui tháng Mười chưa cười đã tối
Tan ca chiều ngọn gió ướt chông chênh
Thành phố nằm nghiêng cong queo những ảo hình
Kỷ niệm nằm nghiêng mơ người đánh thức
Trăng ngủ quên bên thềm hoa sữa rụng
Nhớ bàn tay đan ấm tháng năm gầy
Tháng Mười mỏng mảnh hạnh phúc tựa mây
Mơ hồ nhẹ tênh, mong manh dễ vỡ
Như gió vò lá khô đau giòn mái phố
Ai hong tình rao bán cạn ngày yêu?
Người ra đi vào một buổi chiều
Tháng Mười chạy theo…
níu bước chân xiêu
quàng thêm lời hẹn
Dẫu như vó ngựa non cao hay theo cánh buồm xuôi dòng phía biển
Đừng quên thành phố tháng Mười thả gió nhớ run đêm
Thắp nến nơi này – soi nụ cười hồng nơi ấy bình yên…
Thơ LƯƠNG ĐÌNH KHOA