Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

GHEN

Tự dưng mấy hôm trước chồng mình lầm lầm lì lì, về nhà không nói với vợ câu nào, hỏi đến thì trả lời cứ nhấm nha nhấm nhẳng, vợ tưởng có chuyện gì, gặng hỏi cũng không thèm trả lời. Hay thật đấy, tự dưng lại đi giận mình chứ, nhưng mình mặc kệ, mình có làm gì đâu nhờ...Hóa ra là chồng mình GHEN, mà cái sự ghen cũng lạ lắm, thấy vợ có quần áo mới cũng ghen, thấy vợ đi làm về muộn hay làm thêm chiều thứ 7 cũng ghen, lại còn bẩu với mình là đọc báo mạng bây giờ đàn bà ngoại tình kinh lắm. Mình không có thói quen dùng nước hoa, thế mà có hôm về thấy chồng hậm hực sao anh thấy có mùi nước hoa, lạ thật? sao thế nhỉ? mình có dùng nước hoa đâu, mà mình cũng có ngửi thấy mùi gì đâu nhỉ! Ngồi lục lại trí nhớ xem hoạt động nào trong ngày mà dính tới nước hoa, à, có lẽ ngủ trưa với chị Liên đây, để hỏi xem chị thế nào! Hôm sau đi làm, vừa đến văn phòng: Chị liên, hôm qua chị có xịt nước hoa không? chị Liên: có, nhưng mà mùi nhẹ lắm, nước hoa Pháp xịn đấy! Trời ơi, thảo nào, chị là thủ phạm làm chồng em ghen đấy. hehe...Buồn cười quá, mình đoan chính như thế này, lại yêu chồng như thế, mà cũng có xinh đẹp gì cho cam, ngoại tình cũng phải thế nào chứ nhỉ. Nhưng mà yêu thì cứ ghen thôi, lại còn lý luận vợ là cơm nguội nhà ta, nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng...pó tay..
Dù sao cũng thấy vui vui vì chồng ghen, ghen có nghĩa là yêu, cứ tự du lòng mình thế!!!!!!!!

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

happy birthday to my love!!


Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, ngày mà 31 năm trước ở một làng quê Nam Định, có một cậu bé cất tiếng khóc chào đời, Bà nội đặt tên cho cậu là Hoàng Trọng Kiểm (một cái tên cũng khá độc và hiếm bị đụng hàng). Cậu được sinh ra trong niềm yêu thương của mọi người vì cậu là cháu đầu lòng lại là đít nhôm của ông bà nội - thế mới biết cậu quan trọng như thế nào rồi đấy? Nghe mẹ kể lại rằng, lúc cậu được 1 tuổi, vì muốn mua cho cậu một cái xe cút kít mà bà nội bắt mẹ cậu phải bán nửa tấn thóc, trong khi thời đó gạo không có đủ để ăn, cơm phải độn ngô, độn sắn...

Rồi cậu cũng lớn lên từng ngày, như bao đứa trẻ nông thôn khác, cậu vừa đi học vừa phụ giúp cha mẹ việc nhà, chăn bò, nuôi ngan, nuôi vịt...cậu cũng nghịch ngợm với những đứa trẻ cùng trang lứa nhưng cậu vẫn là một con ngoan trò giỏi của gia đình và nhà trường.
Những năm học cấp 3, cậu gần như không giúp được gì cho cha mẹ những công việc nhà nông mà tập trung vào việc học. Cha mẹ cậu cũng vất vả lắm, mẹ thì đi bắt cua, cha đi thả lưới đêm đế bán kiếm chút tiền cho cậu đóng tiền học thêm, thỉnh thoảng mua bồi dưỡng cho cậu vài hộp sữa tươi (thời đó sữa quý lắm). Cậu học miệt mài nên dù có được cha mẹ chăm chút thế nào thì vẫn cứ gầy, ở quê người nào vừa gầy vừa cao thì hay bị trêu là "Cao như cái sào chọc...." (cậu cao 175cm, nặng năm mươi mấy kí lô.... thui).

Thế rồi cậu cũng đỗ đại học, ra trường và đi làm, trải qua vài mối tình rồi cũng kết một nàng và rước nàng về dinh. Nàng là bạn học cùng trường đại học với cậu, nàng chẳng xinh đẹp gì, cũng không khéo léo chỉ được cái tốt tính và dễ gần đôi khi dễ dãi, xuề xòa...để tuân thủ quy luật bù trừ (cậu hơi khó tính và gia trưởng một chút - con trưởng mà).

Bây giờ cậu đã 1 vợ và 2 con rùi, có nếp có tẻ nên đã lên chức ông xã của nàng, và cũng đúng vào ngày này, ngày sinh nhật lần thứ 31, niềm vui như được nhân đôi khi ông xã được support lên một vị trí cao hơn, hơn ai hết bà xã là người vui nhất "Chúc ông xã tuổi mới thật nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành đạt! cả nhà ta cùng yêu thương nhau nhiều hơn nữa nhé!" 

Tặng xã bài thơ này:

Thơ tình kế toán

Yêu em, anh chấp nhận đầu tư dài hạn
Dẫu biết mình tài sản chẳng hơn ai
Phải bổ sung bằng nguồn vốn đi vay
Chỉ mong được có em trong vòng tay duyên Nợ
Ta quen nhau cũng gần hai niên độ
Biết bao nhiêu nghiệp vụ đã phát sinh
Tình yêu đâu là tài sản hữu hình
Mà sao cứ hao mòn theo năm tháng

Ta gặp nhau trong mỗi kỳ kế toán
Cứ ngỡ tình mình lãng mạn quá đi
Gặp thường xuyên, anh sợ khoản phải chi
Mà định kỳ em lại không đồng ý

Em đâu hiểu cùng tình yêu còn song hành tình phí
Anh phải hạch toán làm sao cho hợp lý cả hai bên

Xa em rồi anh mới lại hiểu thêm
Đường đến tim em phải dự phòng đau khổ
Để có tình yêu đôi khi đành chịu lỗ
Nhưng tình yêu đâu phân bổ được nhiều lần

Đến bây giờ anh vẫn mãi phân vân
Không hiểu tình yêu có cần tìm nguyên giá
Nỗi đau kia có thành Nợ mà anh phải trả
Xin để anh kết chuyển hết vào tim

Em có về xem lại nhật ký chung
Kỷ niệm một thời ta cũng nhau ghi sổ
Anh dự toán tình ta không dang dở
Em thì thầm: "Đừng ghi đỏ nhé anh!"

Thư tình anh bản báo cáo mong manh
Anh trao vội không thuyết trình gì cả
Bởi anh nghĩ ta không còn xa lạ
Chế độ hiện hành đã nói hộ lòng anh

Những lời yêu thực tế đích danh
Những tâm sự bình quân anh nói được
Những ước mơ nhập sau mà xuất trước
Em mỉm cười ghi nhận hết lòng anh

Còn nhớ không em những buổi chiều
Những chiều mưa chứng từ nào tả xiết
Lời nồng nàn anh trao em chi tiết
Thật dịu dàng em tổng hợp hết tình anh

Em trở về nhận lại vốn liên doanh
Kiểm kê lại những lần anh sơ ý
Kỷ niệm dẫu thừa xin em đừng xử lý
Để anh mãi coi là chi phí dở dang...