Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Điểm 1

20/9/2012

 

Bống của mẹ hôm nay bị điểm 1 tập chép vì ko hoàn thành bài và viết ko đúng khoảng cách giữa các chữ. Mẹ ko trách mắng con vì mẹ biết dù con tỏ ra bình thường nhưng trong lòng con chắc buồn lắm phải không? Mẹ cũng thấy an lòng vì con rắn rỏi hơn mẹ tưởng.

 

Trong cuộc đời sẽ có nhiều nỗi buồn như thế nhưng cũng còn rất rất nhiều niềm vui nếu chúng ta biết vượt qua những nỗi buồn kia mà vươn lên không ngừng.


Cuộc đời giống như một cuộc hành trình, có những cuộc hành trình êm đềm, có những cuộc hành trình không ít chông gai trắc trở. Nhưng nếu chọn cuộc hành trình êm đềm, ta không bao giờ được cảm nhận niềm vui tột cùng khi ta vượt qua những chông gai. Ví như hành trình leo lên đỉnh một quả núi, khi ta tới đỉnh núi, niềm hân hoan, niềm vui và hạnh phúc vỡ òa. Còn nếu chọn con đường dạo quanh bờ hồ, ừ thì rõ yên bình, nhưng cảm giác cũng chỉ đến mà thôi (cảm giác này con sẽ có khi vượt qua được gian khổ).

 

Mẹ luôn mong cuộc đời các con là những cuộc hành trình thú vị, dù đôi khi sẽ gặp khó khăn gian khổ, hãy vượt qua nó.

 

Sau điểm 1 đấy, mẹ thấy con cố gắng hơn, con tập viết chữ e trước sau mới ghép vào chữ be, chứ không viết một lèo như mọi khi nữa. Sau khi luyện như thế con viết đẹp hơn nhiều! Mẹ tin là thời gian tới con sẽ tiến bộ rất nhanh. Con vốn không đi học trước như các bạn, nhưng con đọc tốt, viết số đẹp và làm toán tốt (vừa được điểm 9 toán thì lại được điểm 1 tập chép. Khi con viết quen tay thì mấy cái tập chép kia sẽ chẳng là gì phải không con. Điều mẹ mong nhất là con luyện được thói quen tốt, luôn tự giác, tự học hỏi, tự tìm tòi và không ngừng sáng tạo. Hãy dành một thời gian nhỏ trong quỹ thời gian của một ngày cho những quyển sách chỉ vì “sách là cả thế giới” và “sách là người thầy dậy ta suốt cuộc đời”

 

Mẹ cũng thấy vui vì con luôn dành tình yêu cho sách. Con gái đã bắt mẹ đọc đi đọc lại chuyện “Tô tô chan, cô bé bên cửa sổ”, và khi bạn Quỳnh rất thích chiếc nhẫn của con, con không tặng bạn ấy được vì đó là vật kỉ niệm thì con đã biết cất giữ ở nhà. Rồi cả “những tấm lòng cao cả nữa” Con rất xúc động khi mẹ kể chuyện “Túp lều của bác Tôm”, con sẽ tự đọc vào học kì 2 con nhé!

 

Trước đây, con rất hay để ý đồ của người khác và tỏ vẻ thèm muốn những thứ mà mình không có. Nhưng giờ đây con gái của mẹ có vẻ như đã lớn rồi khi tuyên bố “con không bao giờ để ý và thèm muốn đồ của người khác, đồ của con mẹ mua cho thế nào thì con dùng như thế thôi mẹ ạ”. Mẹ biết con vẫn thích và  thèm vì món đồ đẹp đẽ đó nhưng con đã biết kiềm chế rồi phải không con.

 

Mẹ vui lắm vì khi vào lớp 1, như một điều kỳ diệu, con gái mẹ luôn tự giác dậy sớm (chỉ ít khi cáu kỉnh so với trước kia là mỗi sáng) đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi đến lớp. Hôm nay con đến lớp sát giờ, con nói luôn với mẹ là mai con sẽ dậy sớm hơn hôm nay, sửa soạn đồ đạc từ tối hôm trước. Con đã tự nhớ bài tập về nhà của mình, tự học và hoàn thành bài tập. Vì bây giờ chủ yếu là viết nên, một số chữ con viết chưa đẹp, mẹ sẽ kèm để con tiến bộ hơn con nhé.

 

Vững tin lên vì đã có mẹ đồng hành bên con, bố luôn yêu thương và định hướng cho con. Con gái yêu bé bỏng của bố mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét